Lớn rồi cô đơn cũng lớn theo.

tháng 1 11, 2017
“Chúng ta hoàn toàn không biết mình lớn lên cho đến một ngày nhận ra mình suy nghĩ nhiều hơn trước, nhận ra đôi mắt mình ít ồn ào hơn trước, nhận ra đôi môi mình mỉm cười vì vui không còn nhiều như trước, và nhận ra gò má mình lâu lắm rồi chẳng có thứ gì chảy ướt nó đi…
Chúng ta đón trưởng thành như một vị khách đường xa. Đến lúc đóng cửa rồi lại hối tiếc vì trót gặp mặt nhau quá sớm. Thực ra, ai cũng có ngày phải lớn! Nhưng nghiệt ngã rằng càng lớn chúng ta lại càng bất an…
Những người lớn vào đời với một nỗi cô đơn, và sống từng ngày để đem mình ra trả giá. Cứ ước là trẻ con, rồi muốn mình là tượng đá. Nhưng rồi có ai tránh được mình phải lớn lên không?”


-Tôi thấy hay nên đăng cho mọi người đọc, vì ai rồi cũng sẽ trưởng thành, bằng cách này hay cách khác, mệt mỏi - cô đơn, vui vẻ - hạnh phúc, nhàn nhã hay vật vã, mất mát hay buồn thương bằng cách nào đó chúng ta điều phải trưởng thành. Trưởng thành thật ra chẳng phải điều gì to tát, đôi khi trưởng thành chỉ giản đơn là một giá trị mà khi ta trưởng thành ta biết ý nghĩa lớn lao của ngày còn non trẻ, ta trưởng thành, ta già đi như một phần tất yếu của cuộc sống, giữa những mất mát đã xảy ra nhưng sự hồn nhiên và ngây thơ xin đừng đánh mất là được...Dù cho trưởng thành chưa bao giờ là điều đơn giản và điều ta đánh mất đầu tiên là sự hồn nhiên.

Chia Sẻ Bài Viết

Tôi thích đọc sách, tìm hiểu về mọi thứ, những câu chuyện, những chia sẻ về cuộc sống này, nó làm cho tôi thấy cuộc đời còn nhiều những thứ tươi đẹp và hạnh phúc... nhưng những câu chuyện và những thứ ấy đồng thời cũng làm tôi đau khổ và chạnh lòng vì tôi chợt nhận ra những thứ đó tôi không thể nào có được trong cuộc đời mình nếu như tôi cứ mãi cô đơn một mình...

Bài Viết Liên Quan

Bài Tiếp Theo
« Prev Post
Bài Trước Đó
Next Post »